Thảm sát Setagaya: Án mạng kỳ quặc hơn 20 năm không lời giải
0%
Vào ngày cuối cùng của năm 2000, ở Setagaya, Tokyo đã xảy ra một sự kiện rúng động toàn nước Nhật: gia đình Miyazawa bị sát hại dã man tại nhà riêng. Suốt nhiều năm, hàng trăm ngàn cảnh sát đã tham gia vào quá trình điều tra nhưng mọi nỗ lực đều đi vào ngõ cụt, khiến thảm sát Setagaya trở thành một trong những vụ án bí ẩn nhất Nhật Bản.
Nơi thảm kịch bắt đầu
Gia đình Miyazawa gồm 4 người, anh Miyazawa Mikio (44 tuổi) là nhân viên của một công ty nước ngoài; vợ anh - chị Yasuko (41 tuổi), một giáo viên tại gia và hai người con – bé gái Niina (8 tuổi) và bé trai Rei (6 tuổi).
Họ dọn đến quận Kamisoshigaya ở Setagaya vào năm 1991 và sống trong ngôi nhà nằm cạnh một công viên trẻ em. Ban đầu, nơi đây là một khu vực đông đúc với hàng trăm tòa nhà dân cư.
Tuy nhiên, chẳng bao lâu sau hàng xóm xung quanh lần lượt rời đi. Mọi người đã bán đất cho thành phố khi chính quyền có kế hoạch mở rộng Công viên Sochigaya gần đó. Đến năm 2000, khu dân cư chỉ còn lại 4 ngôi nhà.
Một trong số đó thuộc về chị gái của Yasuko. Căn nhà này liền kề với nhà của hai vợ chồng cô và người sống chủ yếu ở đó là mẹ ruột của hai chị em.
Cũng như những người hàng xóm, gia đình Miyazawa và chị gái đều có kế hoạch dọn đi khỏi Kamisoshigaya và bán đất cho thành phố. Tuy nhiên, chị Yasuko vẫn còn do dự vì lo lắng các con của mình sẽ khó thích nghi với nơi ở mới, đặc biệt là Rei, cậu bé mắc chứng rối loạn phát triển.
Họ không thể ngờ được rằng, gia đình mình mãi mãi không bao giờ có thể chuyển đi sau đêm định mệnh 30/12/2000.
Đêm án mạng
Nhiều năm trôi qua, thông tin về vụ án đã xuất hiện ít nhiều những sai lệch. Theo những gì phổ biến nhất được lan truyền, hung thủ lẻn vào ngôi nhà của gia đình Miyazawa qua một ô cửa sổ nhỏ ở phòng tắm tầng hai. Thời gian án mạng xảy ra được xác định vào khoảng sau 11 giờ đêm.
Người đầu tiên bị sát hại là Rei, cậu bé nằm ngủ trong căn phòng cạnh phòng tắm. Rei cũng là nạn nhân duy nhất bị giết bằng cách siết cổ và không có bất kỳ vết đâm hay vệt máu nào trên cơ thể. Chính trong phòng ngủ của cậu bé, cảnh sát tìm thấy nhiều dấu chân nghi phạm nhất.
Nạn nhân tiếp theo là người cha Mikio, được tìm thấy ở tầng một ngay cạnh cầu thang. Cảnh sát nhận định rằng, trước lúc bị tấn công, anh làm việc ở tầng một. Thi thể của Mikio có nhiều vết thương, chủ yếu ở vùng đùi, mông và có cả những vết đâm ở hai cánh tay, ngực và mặt. Nguyên nhân tử vong được xác định là mất máu do vết đâm ở ngực. Trong hộp sọ của anh, tổ khám nghiệm tìm thấy một mảnh dao sashimi.
Cuối cùng hung thủ ra tay với chị Yasuko và bé Niina, lúc này đang ngủ cùng nhau trên gác xép, nơi được nối với tầng hai bằng chiếc thang gấp gần phòng tắm. Hai mẹ con bị đâm nhiều nhát, chủ yếu vào vùng mặt và cổ. Hung khí ban đầu là một con dao sashimi bị gãy và sau đó là một con dao bếp đa năng được lấy từ nhà của nạn nhân.
Có thể, trong khi hung thủ bỏ vào bếp để tìm dao, chị Yasuko đã bế theo bé Niina xuống cầu thang để chạy trốn nhưng bị phát giác. Vì vậy, hai thi thể được tìm thấy trong tư thế khom lưng, lưng chạm vào nhau.
Niina là người chết cuối cùng, nguyên nhân tử vong được xác định là “chấn thương tủy sống cổ do vết đâm sau lưng”. Ngoài ra, Niina bị mất 2 chiếc răng – chứng tỏ cô bé không chỉ bị đâm mà còn bị đánh.
Cảnh sát tìm thấy vết máu trên futon – chứng cứ cho thấy hai mẹ con bị tấn công trong lúc ngủ. Ngoài ra, còn có một mảnh khăn dính máu nằm trên sàn gác xép, có lẽ là do Yasuko dùng để cầm máu cho Niina.
Người đầu tiên đến hiện trường vụ án là mẹ chị Yasuko. Vì không thể liên lạc với con gái, bà đã dùng chìa khóa dự phòng mở khóa cửa trước ngôi nhà rồi phát hiện ra thi thể của cả nhà con gái mình.
Chi tiết đáng ngờ
Sau khi gây án, theo lẽ, hung thủ phải nhanh chóng lau dọn mọi dấu vết rồi rời đi nhanh chóng. Tuy nhiên, sát nhân trong vụ án này là một kẻ kỳ quặc, bình tĩnh đến lạ thường.
Hắn thoải mái vào bếp, lấy kem và trà lúa mạch từ tủ lạnh ra ăn uống. Bếp cũng là nơi cảnh sát tìm thấy một miếng băng cá nhân mà hung thủ đã dùng để băng vết thương.
Hung thủ còn lục tung các ngăn kéo chứa tài liệu của gia đình Miyazawa trong kho ở tầng một, sau đó mang một ngăn đến phòng tắm ở tầng hai và đổ hết những thứ bên trong vào bồn tắm.
Những đồ đạc khác như túi xách của chị Yasuko, ví của anh Mikio, chìa khóa nhà và nhiều giấy tờ khác cũng gặp phải số phận tương tự. Hắn cũng tống cả một chiếc khăn trắng dính đầy máu của mình và một cốc kem rỗng vào đó.
Cảnh sát chắc chắn rằng, hung thủ vẫn lưu lại hiện trường cho đến 1 giờ sáng. Vào lúc 1 giờ 18 phút, hắn truy cập internet bằng máy tính của anh Mikio. Trong 5 phút sử dụng, hắn đã tạo một thư mục mới, vào trang web của một nhà hát (được anh Mikio đánh dấu trên trình duyệt).
Trong nhiều năm, công chúng tin rằng thủ phạm đã trốn thoát vào buổi sáng do ghi nhận máy tính của anh Mikio truy cập mạng lần hai vào khoảng 10 giờ sáng. Mãi đến năm 2014, cảnh sát mới công bố rằng, kết nối lần thứ hai có thể là sự cố. Khả năng lớn nhất là mẹ của chị Yasuko đã vô tình làm rơi con chuột khi bà tìm thấy các thi thể và do đó máy tính đã kết nối vào mạng.
Chân dung kẻ thủ ác
Hung thủ để lại khá nhiều vật chứng trong phòng khách của nhà Miyazawa, có thể nói là toàn bộ trang phục của hắn, bao gồm:
Túi đeo hông màu xám đen
Mũ bucket màu xám
Áo thun bóng chày (được bán ra với số lượng 130 chiếc ở Nhật, thấm đẫm máu của nạn nhân)
Áo khoác phao màu đen của Uniqlo
Găng tay đen của thương hiệu Nhật Edwin
Khăn quàng cổ caro
Hai chiếc khăn tay màu đen (một có lỗ ở giữa, có thể đã được dùng để quấn quanh hung khí; một có thể được dùng làm mạng che mặt; cả hai bám mùi nước hoa nam Drakkar Noir)
Ngoài ra, dựa trên dấu chân tại hiện trường, cảnh sát suy đoán rằng hung thủ đã đi giày chạy bộ kích cỡ 11 được sản xuất tại Hàn Quốc (ở Nhật không có loại giày cỡ này).
Những bằng chứng khác thuộc về hung thủ:
Phân
Dấu vân tay
Dấu giày
Máu và vết máu
Từ những chứng cứ trên, cảnh sát đã kết luận hung thủ là nam giới cao khoảng 170cm, dáng người mảnh khảnh (dựa trên số đo của chiếc túi đeo hông), thuộc nhóm máu A, thuận tay phải, trong độ tuổi từ 15 đến 35 vào thời điểm xảy ra vụ án (tức sinh vào khoảng năm 1965 đến 1985).
Các điều tra viên cho rằng hung thủ có khả năng không phải công dân Nhật Bản, dựa trên các yếu tố:
Phân tích DNA cho thấy hắn có cha là người gốc Đông Á và mẹ là người gốc Âu.
Cỡ giày của thương hiệu hung thủ mang không được bán ở Nhật.
Không tìm thấy dấu vân tay nào trong kho dữ liệu trùng khớp với dấu vân tay hung thủ để lại tại hiện trường.
Những hạt cát tìm thấy trong túi đeo hông của hắn có nguồn gốc từ tây nam nước Mỹ.
Động cơ là gì?
Không nhiều người tin vào động cơ tiền bạc bởi lẽ hung thủ chỉ lấy đi 150 nghìn yên từ nhà Miyazawa. Họ không tin có kẻ lại đồ sát cả một gia đình chỉ vì một số tiền không đáng kể như vậy.
Hơn thế nữa, ở hiện trường vẫn còn lại khoảng 190 nghìn yên và một số ngoại tệ tương đương 5 nghìn yên. Như vậy, hung thủ đã không lấy đi tất cả tiền mặt. Mặt khác, nếu vụ giết người là ngẫu nhiên, tại sao hắn lại ra tay tàn bạo đến thế?
Điều này dẫn đến suy luận: động cơ là sự thù hận. Giả thuyết này càng được củng cố bởi phần lớn đồ vật hung thủ bỏ lại hiện trường có thể được mua ở quanh Ga Ogikubo. Cảnh sát cho rằng hắn có thể sống ở phía tây Tokyo và di chuyển bằng Tuyến JR Chuo và Tuyến Keio. Điều này có nghĩa là hung thủ không sống ở xa Công viên Soshigaya.
Tuy nhiên, một số điều tra viên nghi ngờ, việc kẻ thủ ác vứt lại tư trang của mình và phá hủy đồ đạc trong nhà có thể là để làm chệch hướng điều tra.
Ngoài ra, trên các diễn đàn quốc tế, không ít người tin vào giả thuyết, hung thủ là một người chơi trượt ván. Lập luận được đưa ra là gia đình Miyazawa sống ngay cạnh công viên và có thể đã xung đột với những người trượt ván vì vấn đề tiếng ồn.
Nỗ lực tìm kiếm sự thật
Trong suốt 24 năm qua, các thế hệ cảnh sát Nhật Bản vẫn không ngừng nỗ lực tìm kiếm hung thủ. Hơn 280.000 điều tra viên đã tham gia phá án, 16.000 đầu mối được theo dõi. Cảnh sát thậm chí treo thưởng 20 triệu yên cho người cung cấp thông tin đáng tin cậy về nghi phạm. Đáng tiếc, cho đến thời điểm hiện tại, vụ án vẫn chưa có lời giải đáp.