Chuyện những hồn ma – người Nhật gọi là yurei - phát triển nhất vào thời Edo (1603-1868), khi người Nhật say mê những buổi kể chuyện thần bí gọi là Hyakumonogatari Kaidankai. Người chơi ngồi vòng tròn và thay phiên kể chuyện. Một trăm ngọn nến được thắp lên rồi dập tắt từng cái một sau khi mỗi câu chuyện kết thúc. Ánh sáng ngày càng mờ ảo. Để có thêm nhiều chuyện mà kể trong Hyakumotnogatari Kaidankai, người Nhật chăm chú nhìn vào mọi góc tối, đào bới từng hòn đá có vẻ khả nghi bị chôn vùi một nửa trong sân ngôi đền hoang, cũng như nài nỉ ông bà kể lại những câu chuyện cổ xưa đã mơ hồ nhớ nhớ quên quên.
Có những chuyện rất rùng rợn và ly kỳ. Người tình đã chết trở về từ ngôi mộ. Cuộc diễu hành của những hồn ma trên đường xuống địa ngục. Những bàn tay ma quái,… Lần này, Kilala xin được giới thiệu đến quý độc giả 10 câu chuyện ma được nhiều người biết đến nhất ở Nhật Bản.
“Hồn ma của Oyuki” chính là bức tranh ma nổi tiếng và có nhiều ảnh hưởng nhất Nhật Bản. Đây cũng là khuôn mẫu về “hình dạng của một hồn ma” trong tâm trí người Nhật. Thật ra, hình ảnh cô gái tóc đen, mặt trắng bệch với bộ kimono trắng đã có trong truyền thuyết, nhưng trong hình dạng này – đặc biệt là không chân – lại hiện hình dưới nét cọ của Maruyama Ōkyo.
Mặc dù câu chuyện nổi tiếng với tên gọi Hồn ma của Oyuki, nhưng tên gốc trong tiếng Nhật là “Yūreizu: Oyuki no Maboroshi (tạm dịch, Hình thù một Yurei: Hồn ma của Oyuki)”. Theo ghi chú trên một hộp thư tịch, có thể do người chủ sở hữu ngày trước tên là Shimizu chép lại, thì người họa sĩ trẻ có một tình nhân tên là Oyuki, một geisha trong nhà hàng Tominaga ở thành phố Ōtsu, tỉnh Ōmi (ngày nay là tỉnh Shiga). Oyuki chết trẻ, nhưng bản ghi chú không đề cập đến nguyên do cũng như thời điểm chết; và Ōkyo vô cùng thương tiếc cô ta.
Năm 1750, thời Edo, một đêm nọ Maruyama Ōkyo choàng tỉnh sau một giấc ngủ chập chờn và nhìn thấy một người phụ nữ lơ lửng dưới chân giường. Cô còn trẻ. Đẹp. Và xanh xao. Nước da tái nhợt khác thường lộ ra từ bộ kimono tẩm liệm trắng toát, lòng thòng. Tương phản với diện mạo trắng bệch đó là đôi mắt đen sâu hoắm đang nhìn chòng chọc cùng với mái tóc đen dài và rối bời xõa trên vai. Cô ta không có chân!!!
Hồn ma chỉ ở đó một lát rồi biến mất. Maruyama sau đó bật dậy khỏi giường và vẽ lại Oyuki chính xác như cô đã xuất hiện trước mặt ông.
Maruyama trước đó đã nổi tiếng là một họa sĩ theo chủ nghĩa tự nhiên thực thụ – nghĩa là nếu ông vẽ một cái gì đó, bạn có thể tin tưởng rằng ông đã từng thấy nó. Vì danh tiếng của ông nên khi Maruyama trưng bày bức tranh và kể lại câu chuyện thì người dân Nhật không hề phủ nhận rằng đó chính là hình dạng thật sự của một yurei. Và họ đã bày tỏ lòng tôn kính hình ảnh này kể từ ngày đó.
Xưa kia, ở thị trấn Aizuwakamatsu (ngày nay là tỉnh Fukushima) có một người đàn ông tên là Iyo sống cùng vợ. Đêm nọ, hồn ma của một người phụ nữ xuất hiện trong ngôi nhà của họ.
Lúc đầu, người phụ nữ đã chết – là người mà Iyo hoàn toàn không quen biết – xuất hiện ở ngoài vườn. Cô ta gõ vào cánh cửa đóng kín và gọi tên vợ của Iyo, đang nằm ngủ bên cạnh ông. Vợ của Iyo là người thuộc típ phụ nữ nghiêm túc và dứt khoát nên khi nghe tiếng hồn ma gọi tên mình, cô liền hét lên đáp trả: "Mi là ai và mi muốn gì?". Nhưng không có câu trả lời mà chỉ có tiếng yurei liên tục réo gọi tên cô.
Đã chuẩn bị sẵn cho tình huống này, vợ của Iyo liền với lấy một chiếc hộp đặc biệt mà cô để gần tấm đệm futon của họ và rút ra một ofuda. Ofuda là một dải băng giấy, được một tu sĩ địa phương yểm bùa phép và thần chú trừ tà. Vợ của Iyo liền ném mạnh ofuda vào hồn ma, nó tan biến như một làn khói.
Tuy nhiên, hồn ma vẫn không chịu rời bỏ Iyo và vợ. Tối hôm sau, cô ta lại xuất hiện trong nhà bếp, hiện hình từ ngọn lửa trong lò. Sau đó, cô ta xuất hiện lần nữa trong vườn, đi vòng vòng và gõ chuông bằng một cái vồ gỗ. Sự việc diễn ra liên tục trong bốn ngày.
Biết mình không thể chế ngự được hồn ma, người vợ đã đến miếu thờ để khấn Phật và cầu xin sự các vị thần bảo vệ ngôi nhà của họ. Cô cung kính cầu nguyện với các linh hồn, và kết quả là đêm đó, ngôi nhà của họ yên bình trong đêm. Hồn ma không còn xuất hiện nữa.
Đó là ngày thứ tám kể từ khi hồn ma xuất hiện lần đầu. Rõ ràng sự bảo vệ của vợ Iyo chỉ có hiệu quả một đêm. Lần này hồn ma người phụ nữ xuất hiện trực tiếp trong phòng ngủ của họ, lơ lửng trên đầu giường. Sau đó từ từ hạ xuống chân giường và bắt đầu vuốt ve bàn chân vợ của Iyo bằng bàn tay chết chóc, lạnh lẽo.
Đến đây là đã quá sức chịu đựng, Iyo và vợ ông chuyển nhà ngay lập tức. Người phụ nữ ma quái đến nay vẫn còn là một bí ẩn. Không một ai trong gia đình Iyo từng gặp cô ta trước đó, hay biết được mong muốn cũng như lý do tại sao cô ta xuất hiện.
Ở thủ đô có một samurai nghèo đang sinh sống thì bất ngờ được triệu tập để phục vụ một Lãnh chúa ở vùng đất xa xôi. Chàng hăng hái nhận lời đề nghị, bỏ rơi người vợ của mình để sống cùng người phụ nữ khác trong nhiều năm dài.
Khi trách nhiệm với vị Lãnh chúa đã hoàn thành, chàng samurai trở về thủ đô và bỗng thấy nhớ người vợ cũ. Đêm đó, chàng về đến ngôi nhà cũ nơi họ từng sống với nhau. Lúc đó là nửa đêm, ánh trăng thu lạnh lẽo soi rõ vằng vặc cả ngôi nhà. Cổng đã mở sẵn. Chàng samurai bước vào nhà và thấy người vợ đang ngồi lặng lẽ một mình.
Nhưng cô không tỏ thái độ tức giận hay oán trách người chồng đã bạc đãi mình, mà thay vào đó còn chúc mừng và chào đón chàng trở lại sau thời gian dài xa cách.
Chàng samurai nén xúc động và thề với vợ sẽ mãi mãi sống bên nhau, không bao giờ chia lìa. Hài lòng với vẻ mặt hạnh phúc của vợ, chàng ôm choàng lấy cô cho đến khi chìm vào giấc ngủ.
Sáng hôm sau, chàng samurai bị đánh thức bởi ánh nắng ban mai tươi sáng phủ khắp ngôi nhà, còn hơn cả ánh trăng thu tối qua. Chàng nhìn lại mình và phát hiện thay vì ôm vợ thì mình đang ôm một cái xác khô, chỉ còn chút thịt dính vào bộ xương bọc trong mái tóc đen dài.
Chàng bật dậy và lao qua nhà hàng xóm:
"Chuyện gì đã xảy ra với người phụ nữ sống bên cạnh?"
"Cô ta bị người chồng bạc tình bỏ rơi, sau đó vì quá phiền muộn mà mắc bệnh và qua đời. Cô mới chết hồi mùa hè vừa qua. Vì không có người chăm sóc cũng như lo liệu đám tang, thi thể của cô vẫn còn nằm đó".
Ngày xưa, vào thời Empou (1670-1683), có một nông dân sống cùng người vợ khác thường trong ngôi làng Mikoharabara bé nhỏ, nép trong một thung lũng núi xa xôi ở tỉnh Noshu (ngày nay là tỉnh Ishikawa).
Cô ta khác thường vì nhiều lý do. Một là, cô có vảy cá mọc dưới nách của mình. Thứ hai, núm vú của cô dài đến độ cô có thể ném chúng qua vai và cho con bú trong khi nó vẫn nằm trên lưng. Cuối cùng, cô có một sức mạnh phi thường – người ta cho rằng vợ của người nông dân có thể chống trả lại từ 4 đến 5 người đàn ông trưởng thành, chỉ cần một mình cô ta.
Tuy nhiên, ngay cả những người mạnh nhất cũng không thể tránh khỏi bệnh tật. Mùa đông năm đó, vợ của người nông dân bị bệnh và qua đời.
Ngày thứ 17 sau khi chết, cô trở lại dưới hình dạng một yurei và ám ảnh người chồng đến chết. Không ai biết người nông dân đã làm gì để phải hứng chịu lời nguyền của vợ mình, nhưng nó đã xảy ra. Thậm chí sau đó cô vẫn chưa thỏa mãn. Yurei của người phụ nữ thường xuất hiện trong làng để dọa dẫm và gieo tai họa cho người dân.
Cuối cùng, một người đàn ông tên là Sakuzou trên đường đi làm ăn đã băng qua các ngọn núi và dừng lại ngôi làng. Sau khi nghe câu chuyện của dân làng, ông tự hỏi liệu có một lỗ hổng trong ngôi mộ của cô ta? Điều này, theo ông, là nguyên do mà linh hồn không yên nghỉ của cô ta vẫn còn ám ngôi làng dù đã giết chồng mình. Dân làng liền đi kiểm tra và phát hiện một hố sâu đào thông vào ngôi mộ của cô ta. Họ cùng nhau lấp lại và che chắn bằng một tảng đá lớn.
Mặc dù dân làng không cho đó là một giải pháp triệt để nhưng nó vẫn có ảnh hưởng nhất định. Ác cảm của người phụ nữ ngay lập tức chuyển sang Sakuzou, và cô bắt đầu hành hạ ông dữ dội như đã từng với người chồng. Bị bao vây, Sakuzou phải hành hương đến ngôi đền gần đó và mượn một thanh kiếm nổi tiếng được lưu giữ bên trong. Thanh kiếm được biết đến như là bùa phép chống yurei với quyền năng chế ngự yêu ma. Sakuzou luôn giữ thanh kiếm bên mình và không còn gặp rắc rối bởi linh hồn đầy hận thù của người phụ nữ. Hài lòng là đã phá vỡ lời nguyền, ông trả lại thanh kiếm cho ngôi đền.
Sau khi công việc làm ăn kết thúc, Sakuzou bắt đầu hành trình băng qua đèo dốc để trở về nhà. Chưa đi được bao xa, ông đã cảm thấy một sự hiện diện lạ lùng đang đến gần từ phía sau. Không kịp phản ứng, ông đã bị nhấc bổng người khỏi mặt đất và ném lên cao 10 mét, rơi xuống thung lũng bên dưới. Cú va chạm làm ông bất tỉnh, người đầy máu me, nhìn như đã chết. Cho rằng đã giết được Sakuzou, vợ người nông dân tỏ ra hài lòng và biến mất, không bao giờ xuất hiện lại.
Câu chuyện có nguồn gốc khoảng năm 1.300 TCN. Ở tỉnh Nara có ngôi chùa tên Kanko-ji, là nơi tu hành của một nhà sư tên Doutou. Đến từ tỉnh Koma (phía bắc bán đảo Chosen ngày nay), Doutou nổi tiếng là một người có lòng từ bi và nhân hậu. Có lần, thấy du khách gặp khó khăn khi vượt sông Uji mà không có cầu, ông đã lấy tiền tiết kiệm của riêng mình để xây một cây cầu cho tất cả mọi người sử dụng. Hành động đó đã làm mọi người càng thêm kính trọng ông.
Ngày nọ, Doutou có việc phải đi qua thung lũng núi Nara cùng với đệ tử của mình là Manryo. Tình cờ, ông trông thấy một cái sọ người đang nằm lăn lóc ở bên đường. Hộp sọ dính đầy bùn đất và có vẻ không ít lần bị người qua đường đá phải. Chỉ còn đôi chút thịt dính vào xương sọ. Cảm thấy có lỗi với cái sọ người, Doutou quay lại nói với Manryo: "Hãy nhìn cái sọ đáng thương này, không biết của ai, chết rồi mà còn bị đá lăn lóc. Để bảo vệ nó khỏi hành vi đáng hổ thẹn này, việc ít nhất chúng ta có thể làm bây giờ là đặt nó trên một cái cây, tránh khỏi những bàn chân chà đạp".
Theo lời sư phụ, Manryo liền nhặt hộp sọ và đặt trên một cái cây cách xa con đường, che phủ bằng một số nhánh cây.
Chuyện xảy ra vào đêm cuối năm.
Ngay sau đó, một người đàn ông xuất hiện trước cổng chùa Kanko-ji, yêu cầu được vào bên trong.
"Chào thầy! Tôi mới từ trên núi xuống và rất mong diện kiến một người tên là Manryo. Thầy có thể vui lòng dẫn tôi ra mắt?".
Người đàn ông chào hỏi rất lịch sự và cư xử đúng mực, vì vậy người giữ cổng đã hướng dẫn ông ta đến gặp Manryo.
Mặc dù Manryo chưa bao giờ nhìn thấy người đàn ông trước đó, nhưng khuôn mặt của ông ta có một vẻ quen thuộc kỳ lạ. Đây là những gì người đàn ông nói: "Tôi là người mang ơn sâu sắc với thầy. Thầy đã làm cho tôi một nghĩa cử to lớn, bây giờ tôi muốn đáp trả lòng quảng đại của thầy. Mặc dù giờ đây tôi không mang theo gì cả, nhưng tôi cầu xin thầy hãy đến nhà tôi để tôi có thể trả ơn một cách đúng mức".
Mặc dù không hiểu gì cả nhưng vì lời thỉnh cầu quá ư chân thành và nhiệt tình, Manryo cảm thấy người đàn ông đang nói thật.
"Làm thế nào tôi có thể từ chối một yêu cầu tha thiết như vậy? Tôi sẽ đến nhà ông".
Vừa đến nhà người đàn ông, Manryo liền được chiêu đãi một bữa tiệc xa xỉ. "Xin thầy hãy tự nhiên dùng những món mà mình thích nhất! Hãy dùng nhiều vào thầy nhé!"
Người đàn ông vừa mời khách vừa bắt đầu ngốn ngấu nhiệt tình. Trong khi đó, Manryo vẫn tự hỏi mình đã làm gì để xứng đáng với phần thưởng như vậy. Nhưng khi chàng vừa đặt câu hỏi thì người đàn ông ngay lập tức né tránh bằng cách gắp thêm cho chàng những món ngon hơn. Món ăn dường như là vô tận.
Manryo, dù sao vẫn là một người còn trẻ tuổi, trước những thú vui trần tục, đã không thể cưỡng lại.
"Được rồi, tôi sẽ nghe lý do sau. Còn bây giờ, tôi sẽ tận hưởng bữa tiệc cùng ông".
Sau đó, Manryo cũng ngốn ngấu thức ăn nhiệt tình không kém người bạn bí ẩn. Trong đời chàng chưa bao giờ có dịp được nếm những món ăn ngon như vậy, và háo hức muốn thử tất cả. Trên bàn, dĩa rỗng xếp chồng cao như núi.
Cuối cùng, sự nhiệt tình cũng phải nhường chỗ, vì cơ thể Manryo không thể nhét thêm thức ăn. Trong khi ngồi thư giãn, chàng giật mình khi nhìn thấy vẻ bạo lực xuất hiện trên khuôn mặt người đàn ông.
"Manryo tôn kính! Anh trai tôi, người đã giết tôi, vừa đến! Không thể chần chừ, chúng ta phải chạy trốn ngay! Hãy đi với tôi!"
Nghe thế, Manryo giật bắn cả người:
"Cái gì? Chính xác là ông đang nói cái gì?"
Giọng run run, người đàn ông kể lại: "Nhiều năm trước, anh trai tôi và tôi cùng nhau hùn hạp làm ăn chung. Nhờ công việc xuôi chảy, tôi đã dành dụm được 18 ký vàng. Anh tôi chẳng những không tiết kiệm được gì mà còn cho rằng chỉ cần giết tôi là dễ dàng chiếm đoạt được 18 ký vàng. Thi thể tôi theo thời gian bắt đầu mục nát trong rừng, đến khi không còn gì ngoài hộp sọ. Người qua đường nếu có trông thấy tôi thì chỉ đá qua một bên cho tiện đường. Thật khủng khiếp! Nhưng sau đó, hơn cả mong đợi, thầy đã đến và cứu tôi khỏi bụi bẩn và đau khổ".
"Tôi nghĩ không biết phải làm thế nào mới đáp trả một cách xứng đáng nghĩa cử đó, vì vậy tối nay tôi đã đến chùa để mời thầy đến nhà tôi tham dự bữa tiệc này".
Manryo rất ngạc nhiên khi nghe lời thú nhận, vì nó quá khó tin. Nhưng dù đang hoảng loạn và rối bời, chàng cũng không hề muốn bị bắt giữ bởi người anh trai sát nhân. Chàng bật dậy để chạy trốn. Nhưng đã quá chậm, Manryo nghe thấy tiếng cửa mở cọt kẹt, có người đang bước vào…
Manryo cứng người vì sợ hãi.
Tuy nhiên, người mở cửa không phải là người anh trai đáng sợ, mà chính là con trai của anh ta đang đi cùng mẹ. Thấy Manryo đứng sững trong phòng khách của mình, cô hoảng sợ hét lên: "Ahhh!!! Một nhà sư! Tại sao ông ở đây, trong ngôi nhà của tôi!"
Manryo liền thuật lại từng chi tiết câu chuyện đau lòng mà mình vừa nghe. Kể xong, chàng nhìn lại phía sau lưng hầu nghe lời xác nhận của người đàn ông bí ẩn, nhưng chẳng có ai cả…
Người mẹ nghe xong câu chuyện cũng bị sốc như Manryo. Vì nó hoàn toàn khác với những gì cô được nghe trước đây. Cô giận dữ nhìn xuống đứa bé và nói một cách nghiêm khắc:
"Cha của mi là một kẻ kinh tởm! Mi phải cầu nguyện cho linh hồn người chú đã bị giết hại của mình, và cầu xin sự tha thứ cho tội ác mà cha mi đã phạm phải".
Cậu bé đã làm theo lời chỉ dẫn của người mẹ, loại bỏ hình bóng người cha khỏi trái tim để thay thế bằng lòng tôn kính người chú của mình.
Trong ngôi làng Ozaka ở tỉnh Hida (ngày nay là tỉnh Gifu) có một người đàn ông tên là Kaneemon sống cùng gia đình. Ở phía trước nhà của ông có một cây cầu treo bằng gỗ cũ kỹ bắt ngang một thung lũng núi dẫn đến ngôi làng lân cận.
Một đêm nọ, khi đang ở trong nhà, Kaneemon bỗng nghe âm thanh lọc cọc đặc trưng của cây cầu khi có một người nào đó đang đi qua, kèm theo là những tiếng nói thì thầm. Qua cầu vào ban đêm là một việc cực kỳ nguy hiểm, vì thế Kaneemon vội vã ra khỏi nhà để cảnh báo, không cần quan tâm họ là ai. Nhưng ông chẳng thấy một ai.
Chuyện này tiếp diễn hàng đêm, luôn luôn là tiếng đong đưa lọc cọc của cây cầu và những lời thì thầm. Thậm chí một số đêm ông còn nghe lời than vãn và tiếng kêu khóc buồn bã.
Không biết phải làm gì, Kaneemon đến gặp thầy bói để xin giúp đỡ. Thầy bói cho ông biết âm thanh đó chính là cuộc diễu hành của những người chết trên đường đến Tachiyama (ngày nay là tỉnh Toyama). Ở Tachiyama được cho là có nhiều lối dẫn xuống địa ngục, và những người chết gần đây đã phát hiện ra cây cầu như là con đường thích hợp.
Nghe vậy, Kaneemon quyết định chuyển nhà đến một nơi cách xa cây cầu, đồng thời thu xếp cử hành một lễ tưởng niệm ngay tại cây cầu, cầu xin giảm bớt bản án cho những linh hồn đang bị đày đọa xuống địa ngục. Ông cũng lập một đài tưởng niệm vĩnh viễn ngay tại cây cầu, và từ thời điểm đó, không còn nghe những âm thanh lạ nữa. Tuy nhiên, cây cầu đó vẫn lưu danh đến ngày nay với tên gọi Gatagata Bashi, nghĩa là “Cây cầu đong đưa”.
Nếu một ngày bạn đang đi trên núi và bất ngờ bị một cơn đói dày vò mãnh liệt đến mức phải khụy xuống, thì khi đó có thể bạn đang bị tấn công bởi Hidarugami – những con ma đói.
Hidarugami được cho là linh hồn của những người chết đói lang thang trên núi. Bởi vì họ chết cô độc nên không có bất kỳ mộ bia hoặc lễ tưởng niệm nào. Linh hồn của họ trở nên xấu xa và tìm cách bắt người khác phải chia sẻ sự đau khổ của họ.
Chúng hầu như chỉ xuất hiện ở những con đường mòn trên núi. Lữ khách khi gặp phải Hidarugami đột nhiên bị đói kịch liệt, mệt mỏi và tê tay tê chân – cảm giác được cho là tương đương cái đói thực tế. Nạn nhân không thể di chuyển và thường gục ngã. Cuộc tấn công là một hình thức chiếm hữu. Hidarugami nhập vào cơ thể nạn nhân. Nếu không có biện pháp đối phó, Hidarugami có thể gây chết đói thật sự dù cơ thể nạn nhân có khỏe mạnh thế nào đi nữa.
Sau khi chết, nạn nhân sẽ tham gia vào nhóm Hidarugami. Nhờ đó, nhóm Hidarugami sẽ ngày phát triển và tập hợp thêm nhiều linh hồn.
Cách thức trục xuất Hidarugami tương đối đơn giản, miễn là nạn nhân có chuẩn bị. Chỉ cần một mẩu thức ăn nhỏ – chủ yếu gạo hoặc ngũ cốc – là có thể ngăn chặn cuộc tấn công, và cái đói sẽ rời đi nhanh như nó đã phát sinh. Đó là lý do tại sao – kể cả thời nay – những người lữ khách được khuyên không nên đi sâu vào các ngọn núi mà không mang theo vài nắm cơm hoặc cơm hộp để ăn. Và nếu có mang theo cũng không được ăn hết sạch, luôn luôn để lại một vài hạt dự phòng trường hợp khẩn cấp.
Các buổi kể truyện ma Hyakumonogatari Kaidankai và những hướng dẫn du lịch cổ xưa của người Nhật đầy rẫy những mẩu chuyện về Hidarugami. Trong một câu chuyện từ năm 1736, một người đàn ông tên Senkichi đã được tìm thấy trong tình trạng kiệt sức và bất tỉnh trên đường núi. Ông thậm chí không thể nói chuyện, được đặt lên xe bò và chở về thị trấn để dưỡng sức và phục hồi. Senkichi được xem là có liên quan đến một vụ tấn công của Hidarugami. Một câu chuyện điển hình khác kể về một thương gia đi qua đèo Noborio hướng về Onohara. Chỉ vài giờ sau khi kết thúc bữa ăn trưa của mình, ông bị cảm giác đói như sắp chết, phải đấu tranh để lết đến một ngôi chùa gần đó. Một bản hướng dẫn du khách từ năm 1861 đã cảnh báo về sự nguy hiểm khi đi vào núi mà không có vài nắm cơm để bảo vệ.
Ở các tỉnh Kochi, Nagasaki và Kagoshima, có những ngôi miếu nhỏ chạy dọc theo các con đèo và đường núi để thờ cúng Hidarugami. Việc thực hiện một nghi lễ cúng kiếng tại các miếu thờ này, đôi khi chỉ đơn giản là đặt vài nhánh cây nhỏ để tưởng niệm, được cho là có thể bảo vệ chống lại Hidarugami.
Đêm khuya, khi bạn thức dậy để đi vệ sinh, bỗng một bàn tay bí ẩn thò ra từ bức tường và vẫy gọi bạn. Thật lạ kỳ, nhưng khi bạn bước vào căn phòng mà bàn tay đang vẫy gọi, không có ai ở đó cả. Nhiều khả năng bạn gặp phải yurei của một người đã chết trong phòng trước đó. Họ muốn một cái gì đó, nhưng chỉ đủ sức mạnh để hiện ra duy nhất một bàn tay khẩn cầu bạn.
Các thể loại chuyện này rất phổ biến ở Nhật Bản, đặc biệt là yurei ở trong nhà.
Nói chung, họ chẳng muốn gì hơn là để một người nào đó xác nhận sự hiện diện của họ, và đọc một kinh cầu hồn cho họ tại ngôi đền địa phương. Manekute no Yurei có xu hướng tập trung vào những ngôi nhà ở gần đền thờ, hoặc những người sùng đạo, là người mà họ cảm thấy có thể thực hiện các nghi lễ tưởng niệm. Cũng là hồn ma nhưng họ thuộc loại ít nguy hiểm nhất trong các thể loại yurei.
Dưới đây là một câu chuyện điển hình trong thời Edo.
Một vị trụ trì trên đường đến làng Akiyama bỗng nghe tiếng bước chân ở phía sau. Ông là người đặc biệt nhạy cảm với chuyện ma quái nên xác định được ngay. "Ah, đó là một linh hồn lạc lối tội nghiệp, của một người đã chết trong đợt hạn hán khủng khiếp ở trong làng. Thật đáng thương vì nó vẫn còn vất vưởng tới tận bây giờ".
Khi đến làng, vị trụ trì chuẩn bị sẵn một bộ kinh Phật. Sau đó, ông quay trở lại nơi mà ông đã nghe tiếng bước chân và chờ trời tối. Y như rằng, một bàn tay trắng như sữa thò ra từ bóng tối. Vị trụ trì đặt bộ kinh lên bàn tay ma quái và bắt đầu tụng kinh cầu hồn cho người chết. Yurei vô danh sau đó biến mất, và không bao giờ xuất hiện lại.
Đây được xem là một trong những câu chuyện ghê rợn nhất, kể về một cuộc trả thù đẫm máu của một hồnma nữ nhạc sĩ mù.
Câu chuyện diễn ra trong thời đại Kyoho (1716-1736). Một samurai tên là Hotsumi Kanji ở tỉnh Kitakuni đang thực hiện chuyến đi hàng năm theo quy định về thủ đô ở Edo. Trên đường đi, chàng ghé vào một quán trọ ven đường để nghỉ ngơi. Khi đang ở trong phòng, chàng bỗng nghe một giọng hát tuyệt vời mà mình chưa từng nghe trước đó bao giờ. Nó phát ra từ một trong các phòng của quán trọ. Chàng mảy may không biết rằng đó là giọng hát của một goze - danh xưng dùng để chỉ những người phụ nữ mù đi khắp nước biểu diễn kiếm sống với đàn shamisen.
Nghĩ rằng một giọng hát tuyệt vời phải gắn liền với một cơ thể đẹp tương xứng, Hotsumi quyết định chiếm đoạt người phụ nữ. Sau khi tìm ra phòng của cô, chàng ẩn mình trong bóng tối để chờ đợi cơ hội. Khi goze trở về, Hotsumi lộ diện từ nơi ẩn náu và chiếm đoạt cô, nhưng có điều lạ là người phụ nữ không phản đối một chút nào dù là ít nhất.
Sáng hôm sau, Hotsumi vô cùng bàng hoàng khi phát hiện thực người phụ nữ thực chất lại sở hữu dung nhan xấu xí chứ không hề kiều diễm như anh tưởng tượng. Cô nhìn anh tươi cười - một nụ cười hạnh phúc thuần khiết vì nghĩ rằng cuối cùng mình đã tìm thấy tình yêu. Không có gì khác xa sự thật hơn thế - Hotsumi nhanh chóng dự trù một mưu đồ và đưa người phụ nữ đi cùng mình đến Edo. Trên một con đường núi vắng vẻ, chàng đẩy người phụ nữ mù xấu xí xuống khe núi để giết chết cô. Nghĩ rằng đã giải quyết được vấn đề khá tinh vi, Hotsumi tiếp tục công việc của mình.
Năm sau, Hotsumi đã hoàn toàn quên bẵng vụ việc. Một lần nữa, lại đến thời điểm chuyến đi Edo, và lần này, chàng dừng ở một ngôi đền nhỏ trên núi để qua đêm. Đêm đó, hồn ma của goze xuất hiện trước mặt chàng. Cô nói: "Mi đã quên mùa thu qua rồi phải không? Mi xâm chiếm cơ thể ta rồi quẳng ta đi như một món đồ dư thừa. Ta không có mắt, nhưng bây giờ ta nhìn rất rõ lòng dạ mi".
Cô ta chụp lấy hai chân của Hotsumi và kéo mạnh ra khỏi giường. Chàng ta cố vùng vẫy để mong thoát khỏi cô nhưng không thể bì với sức mạnh của cơn thịnh nộ trong cô. Hotsumi thấy mình bị kéo lê vào nghĩa trang của ngôi đền. Dừng lại trước một ngôi mộ, goze cười nhếch mép, sau đó ôm Hotsumi và đẩy mạnh xuống lòng đất.
Các nhà sư trong chùa nghe tiếng động và chạy đến xem những gì xảy ra. Họ đi theo còn đường mòn đến nghĩa địa. Sau khi lấy xẻng đào đất, họ nhanh chóng phát hiện thi thể của Hotsumi đang bị bao bọc bởi bộ xương của một người phụ nữ. Định mệnh run rủi, Hotsumi đã chọn đúng ngôi đền nơi thi thể của goze được chôn cất sau khi thi thể của cô được tìm thấy dưới khe núi. Và linh hồn của cô đã ở đây chờ đợi tên phụ bạc cho đến ngày đón nhận anh ta.
Đây là một trong những câu chuyện ma nổi tiếng ở Nhật, lừng danh trên sân khấu kịch Noh và Kabuki. Vào giai đoạn cuối cuộc nội chiến lớn nhất Nhật Bản, thị tộc Heike bị đánh bại tán loạn. Nhưng những hồn ma của Nhật Bản không bao giờ chấp nhận thất bại.
Đó là năm 1185. Minamoto no Yoshitsune đứng ở mũi thuyền của mình khi chiếc thuyền đang tăng tốc băng qua Vịnh Daimotsu thuộc tỉnh Settsu (ngày này là tỉnh Hyogo). Yoshitsune đang chạy trốn người anh trai của mình, Minamoto no Yorimoto, người vừa mới chiếm được quyền lực từ gia tộc Heike và tuyên bố mình là Shogun. Yorimoto xem người em của mình như là đối thủ tiềm năng. Bằng cách trốn chạy khỏi thủ đô, Yoshitsune hy vọng sẽ yên ổn với tính hoang tưởng và ganh tị của anh trai mình.
Nhưng chuyến đi đã có những điềm xấu. Yoshitsune buộc phải bỏ lại tình nhân của mình là vũ công nổi tiếng Shizuka. Trong điệu nhảy chia tay, khăn trùm đầu của cô đã rơi xuống sàn. Biển nổi sóng. Yoshitsune đã nghĩ đến việc trì hoãn thời điểm khởi hành. Nhưng Musashibo Benkei, người hầu cận trung thành của chàng đã gây áp lực buộc Yoshitsune phải lên đường ngay. Chậm trễ sẽ đồng nghĩa với cái chết của Yoshitsune dưới tay quân lính Minamoto no Yorimoto.
Ban đầu, chuyến đi diễn ra khá yên ổn bất chấp biển động. Nhưng sau đó, mọi thứ trở nên ngày càng tồi tệ. Khi thuyền bỏ lại Vịnh Daimotsu phía sau để hướng về phía núi Yoshino, một màn sương mù không có dấu hiệu báo trước bất ngờ xuất hiện bao phủ chiếc thuyền. Những cơn sóng dữ đập tứ phía chiếc thuyền của Yoshitsune và đoàn tùy tùng, hất tung nó như một món đồ chơi. Thuyền của Yoshitsune bị mắc kẹt - không thể tiến hay lui, như thể bị kìm kẹp bởi những quyền lực siêu nhiên.
Nhìn qua mạn thuyền thì thấy rõ nguyên nhân. Ẩn mình trong sóng biển là những thi thể trắng dã của các chiến binh Thị tộc Heike đã bị Yoshitsune hủy diệt trước đó. Những bàn tay xương xẩu của chúng đồng loạt nắm chặt con thuyền. Chiếc thuyền chỉ còn một lối thoát, đó là địa ngục.
Bất ngờ, một trong những chiến binh ma quái nhảy lên thuyền. Trong nháy mắt, Yoshitsune nhận ra ngay đó chính là Taira no Tomomori, vị tướng dũng mãnh của Heike. Đôi mắt rực đỏ trong cơn thịnh nộ, ông ta múa thanh Thế đao/Trường đao (naginata) to dài của mình và lao vào Yoshitsune. Không một chút sợ hãi, Yoshitsune bình tĩnh rút kiếm và sẵn sàng đối mặt với người chiến binh của tử thần.
Nhưng chiến binh pháp sư Musashibo Benkei hiểu rằng không thể dùng các kỹ năng của đôi tay để khuất phục tử thần. Dù lưỡi kiếm của sư phụ Yoshitsune có lợi hại thế nào đi nữa cũng không thể giết người đã chết. Còn naginata của Taira no Tomomori thì có thể giết người sống.
Vì thế Benkei bắt đầu quỳ xuống, đọc kinh và cầu nguyện một cách nhiệt thành với các vị thần. Chàng khẩn cầu thần linh ở cả năm hướng - Đông, Tây, Nam, Bắc, và hướng thứ năm, hướng của các vị thần bí hiểm. Trong khi Yoshitsune cùng tùy tùng vung kiếm lao vào Taira no Tomomori và các oán linh của Thị tộc Heike, thì Benkei đang ở trong cuộc chiến tâm linh, của đức tin và lòng sùng kính, dùng lời cầu nguyện để chống lại sức mạnh ma quái.
Nhờ lời cầu nguyện nhiệt thành và sốt sắng của Benkei, sóng dữ và sương mù tan biến nhanh chóng như khi chúng xuất hiện. Những hồn ma báo thù của Thị tộc Heike biến mất, vì chúng không thể chống lại sức mạnh bảo vệ của các vị thần. Trận chiến kết thúc, Yoshitsune và đoàn tùy tùng tiếp tục chuyến đi của mình trong an bình.