Sau nhiều năm đảm nhiệm công việc “chó thính giác”, trở thành người bạn thân thiết và trung thành của cô chủ khiếm thính Ando, Leon lại dần mất đi khả năng nghe.
Bên cạnh những chú chó được huấn luyện để dẫn đường cho người khiếm thị, người bạn bốn chân này còn đảm nhiệm thêm một công việc khác để hỗ trợ người khuyết tật, đó là trở thành “chó thính giác”. Các chú chó thính giác được huấn luyện để cảnh báo những âm thanh xung quanh như tiếng gõ cửa, chuông cửa, điện thoại, đồng hồ báo thức, tiếng báo động cháy hoặc tiếng trẻ em khóc cho người khiếm thính.
Cô chủ Ando trước khi gặp Leon
Miki Ando, 52 tuổi, sống ở thành phố Higashi-Osaka, tỉnh Osaka. Tuy là một người khiếm thính bẩm sinh, mẹ Ando lại dạy dỗ cô như một đứa trẻ "bình thường” khi nghiêm khắc nhắc nhở cô học cách nhép miệng và nói năng rõ ràng, không được dựa dẫm vào ngôn ngữ ký hiệu. Mang theo ước mơ trở thành một hoạ sĩ truyện tranh, sau khi kết thúc cấp 3, Ando đã rời quê hương Osaka, lên Tokyo để theo học một trường cao đẳng nghệ thuật. Vì vậy, mãi khi bước sang tuổi 20, cô mới bắt đầu học chuyên sâu về ngôn ngữ ký hiệu.
Mặc cho những nỗ lực để thực hiện ước mơ, thực tế nghiệt ngã đã khiến Ando, một người khiếm thính, chưa từng có cơ hội được thử sức với vai trò một hoạ sĩ, thậm chí là trợ lý cho hoạ sĩ. Bởi đã có một biên tập viên từng nói với cô rằng, việc trở thành trợ lý hoạ sĩ truyện tranh trong một thị trường cạnh tranh khốc liệt như tại Nhật Bản là rất khó cho bất kỳ ai, bao gồm người khiếm thính.
Sau
đó, Ando kết hôn với một người khiếm thính như cô, hai vợ chồng đã
có một đứa con trai trước khi chia tay và Ando trở thành mẹ đơn thân. Cô
là nhân viên biên chế cho một công ty và phải làm việc đến tận
khuya để có thể trang trải cuộc sống của hai mẹ con.
Ando chia sẻ rằng rất khó để tiến xa trong công việc khi là một người khiếm thính. Cô cảm thấy ngày càng trống trải khi làm công việc này dù đã nỗ lực không ngừng. Do vậy, cô quyết định nghỉ việc để dành thêm thời gian chăm sóc con trai và chuyển sang công việc dạy Tin học cho trẻ em khuyết tật trong các lớp học về máy tính.
Trong một lần có dịp sang Úc, Ando phát hiện ra những chú chó được huấn luyện để trở thành “chó thính giác”. Sau khi trở về Nhật Bản, cô nghĩ rằng: “Chú chó sẽ giúp tôi kết nối với thế giới bên ngoài”. Trong lúc cảm thấy vô cùng kiệt quệ và chán chường, Ando đã quyết định mua một chú chó thính giác. Vào năm 2009, chú chó thính giác Leon đã chính thức trở thành người bạn đồng hành cùng Ando.
Cuộc sống của Ando thay đổi nhờ Leon
Leon là một chú chó hoang được nuôi nhốt ở một cơ sở bảo vệ động vật. Nhưng bởi sự thân thiện của mình, vào mùa thu, khi Leon tròn 3 tháng tuổi, chú đã được Hiệp hội Xúc tiến Chó thính giác Nhật Bản ở tỉnh Saitama chọn để huấn luyện thành chó thính giác. Cũng vì vào mùa thu nên ban đầu Leon được đặt tên là “秋 – Shuu”, có nghĩa là mùa thu.
Qua
một hành trình huấn luyện đầy thử thách, đến năm 2009, Leon đã trở
thành chó thính giác hỗ trợ cho cô chủ Ando. Cũng từ đó, cuộc sống của Ando dần
bước sang một trang mới tươi sáng hơn.
Sau khi đón Leon về nhà, với những kỹ năng được huấn luyện, chú chó thuần thục tạo ra các cử chỉ để thông báo cho chủ nhân những âm thanh quan trọng trong cuộc sống thường nhật, chẳng hạn tiếng em bé khóc. Khi Ando lái xe, Leon ngồi ở ghế bên cạnh, lắc đầu để cảnh báo về những chiếc xe máy đang chạy hai bên, ngoài tầm nhìn của Ando, đảm bảo chuyến đi an toàn và suôn sẻ.
Tuy
nhiên, không phải ai cũng hiểu rõ về nhiệm vụ “chó thính giác” của
Leon. Một lần nọ, Ando đã khóc sau khi cô và Leon bị đuổi khỏi một cửa
hàng vì nhân viên không biết rõ về chó thính giác. Lúc này, Leon nhẹ
nhàng liếm đi những giọt nước mắt đang rơi trên khuôn mặt người chủ thân
yêu. Chính sự chăm sóc ân cần của Leon đã giúp cô cảm nhận được cảm
giác an toàn một cách sâu sắc. Sau lần ấy, Ando nảy ra ý tưởng về hành
trình xuyên quốc gia để tuyên truyền, giúp mọi người hiểu rõ hơn về chó
thính giác. Thế là cả hai đã bắt đầu cuộc hành trình rong ruổi khắp Nhật Bản,
tổ chức các buổi thuyết trình, mang lại nhiều hiệu ứng tích cực với công
chúng.
Lời chia tay
Leon hoàn thành nhiệm vụ
chó thính giác vào tháng 12/2017, nhưng Ando đã quyết định giữ chú lại bên
cạnh mình. Không may, hai năm sau đó, Leon bắt đầu có những dấu
hiệu bất thường về khả năng nghe. Sáu tháng tiếp theo, Leon
hoàn toàn không thể đáp lại cô chủ bằng những hành động mà trước đây
đã từng thành thạo, dù cho cô đã cố gắng trao đổi với chú bằng lời. Leon được
chẩn đoán là mắc chứng suy giảm thính lực. Để giao tiếp với Leon, Ando đã chuyển sang sử dụng ngôn ngữ ký hiệu và điều ngạc nhiên là Leon có thể ghi nhớ chúng.
Khoảng tháng 8 năm nay, Leon bắt đầu nằm im bất động cả ngày và không phản ứng với các âm thanh xung quanh. Ando thường sẽ đặt tay lên cằm của chú chó và hỏi bằng ngôn ngữ ký hiệu rằng “Có muốn ăn gì không”. Lúc này, Leon mới lè lưỡi để cho biết rằng mình đói, và cô chủ Ando sẽ nấu những món ăn dễ tiêu hóa cho chú.
Khi
Leon ngày một yếu dần đi, cô Ando đã giảm bớt thời gian làm việc của
mình để chăm sóc cho người bạn của mình. Bất cứ khi nào Ando rời đi, chú chó lại bắt
đầu cảm thấy lo lắng, nên Ando đã dùng ngôn ngữ ký hiệu để giải thích lý
do cho Leon, như “đi vệ sinh” chẳng hạn. Ando xúc động chia sẻ: “Cuộc gặp
gỡ với Leon đã khiến cuộc sống của tôi hạnh phúc hơn. Leon đã hỗ trợ
tôi khi tôi ngục ngã, nản lòng và giờ đến lượt tôi giúp đỡ nó”.
Sau
đó, dù sức khoẻ có khá lên đôi chút, nhưng vào ngày 9/9, chú
đã ra đi thanh thản trong vòng tay của cô chủ Ando khi tròn 14 tuổi, kết
thúc cuộc đời là một chú chó thính giác - người bạn trung thành của chủ
nhân. Câu chuyện của Leon và cô chủ khiếm thính Ando khiến bao người yêu
chó không khỏi xúc động.
kilala.vn