Phương thuốc - Truyện ngắn Shinichi Hoshi

Hoàng Long dịch từ nguyên tác Nhật ngữ
Mar 15, 2018

Minh họa: PIXTA

Vào một đêm kia. Tiến sĩ L cũng là một bác sĩ đang ngủ say thì nghe có tiếng gõ cửa dồn dập nên đã choàng tỉnh dậy.

“Chuyện gì vậy nhỉ? Đang ngủ ngon lành vậy mà…”

Tiến sĩ vừa lầm bầm vừa bật dậy. Cùng với tiếng gõ cửa là tiếng kêu gào của một người đàn ông. 

“Bác sĩ, xin lỗi đã làm phiền vào đêm khuya khoắt. Xin hãy giúp cho. Tình hình khẩn cấp lắm”

“Nếu là khám bệnh, xin hãy đến vào ngày mai. Còn nếu là tai nạn giao thông, xin hãy đi bệnh viện khác. Tôi tuy là bác sĩ nhưng không chuyên về ngoại khoa nên không chữa trị gì được đâu”
Tuy đã nói như vậy nhưng tiếng gõ cửa bên ngoài vẫn không ngừng.

“Tôi biết là vậy. Nhưng thực ra vợ tôi đã chết rồi”

“Thật à? Thế thì đáng tiếc quá. Nhưng anh đến nhầm chỗ rồi. Nhưng ở đây không thể giúp anh làm giấy chứng tử được. Tôi là bác sĩ chuyên ngành phân tích thần kinh mà”

“Tôi cũng biết điều đó. Nhưng xin bác sĩ hãy làm gì đó để vợ tôi sống lại đi”

“Cho dù anh nói vậy nhưng người đã chết rồi thì tôi còn làm gì được nữa”

“Xin bác sĩ đừng nói vậy. Hãy làm thử đi. Tôi có đưa vợ tôi đến đây này”

Thấy kỳ lạ, vị bác sĩ mở cửa. Lập tức có một người đàn ông nắm tay một người phụ nữ bước vào. Vị bác sĩ nghiêng đầu hỏi.

“Sao, người nào chết đây?”

“Người phụ nữ này, tức là vợ tôi đã chết từ lúc nãy rồi ạ”

Bác sĩ quan sát người phụ nữ nhưng không thể nào nghĩ được rằng nàng đã chết. Mắt nàng vẫn mở, đôi khi lại chớp mắt. Nàng vẫn thở đầu đặn và mạch đập vẫn bình thường.

Có lẽ người đàn ông này mới là kẻ kỳ lạ cũng nên. Nếu mình giải thích rõ là cô ta chưa chết chắc anh ta sẽ hiểu mà đi về cho chăng? Vị bác sĩ nghĩ như vậy rồi cất tiếng hỏi người phụ nữ.

“Này, cô bị làm sao thế?”

Tuy nhiên, câu trả lời ngược lại hoàn toàn với ý muốn của vị bác sĩ.

“Thực ra tôi đã chết rồi đấy”

Bác sĩ gật đầu thừa nhận đúng cô gái này mới là bệnh nhân rồi quay sang hỏi người đàn ông đi cùng.

“Nghĩa là cô gái này bám chặt vào cái ảo tưởng là mình đã chết rồi nhỉ”

“Dạ đúng vậy ạ”

Từ khi nào và tại sao cô tạ lại bị như thế? Anh hãy nói qua cho tôi nghe nào?”

“Vợ tôi là người rất say mê đọc sách. Nàng có đặc điểm là một khi bắt đầu đọc là chăm chú say mê xem mình là nhân vật chính của tác phẩm”

“Ra thế. Nhưng khuynh hướng này ai mà chẳng có. Chính việc đồng nhất hóa với nhân vật không chỉ trong tiểu thuyết mà còn trong phim ảnh hay ti vi nữa mới thú vị chứ”

“Nhưng vợ tôi lên đến mức cực đoan luôn ạ. Tôi có lần quấy rầy nàng trong khi đọc sách thế là bị cắn luôn ạ”

“Làm sao mà lại bị cắn như thế?”

“Dạ bởi quyển sách nàng đang đọc lúc đó có nhân vật chính là một chú chó. Dạ cũng may là nhân vật chính không phải là ma cà rồng nên cũng đỡ. Chứ không là tôi tiêu đời đấy bác sĩ ạ”

Bác sĩ hiểu ra sự tình, khoanh tay trước ngực nghĩ ngợi.

“Chà đây là một trường hợp khá nặng đây. Nhưng lý do tại sao mà cô ta cho rằng mình đã chết?”

“Quyển sách mà vợ tôi đọc lúc nãy là truyện nói về nhân vật chính bị chết giữa chừng ạ”

“Thì ra là vậy. Vì thế mà cô ta cứ thế mà chết đi sao. Nhưng những tác phẩm như thế thì nhiều lắm. Tại sao cho đến giờ mới bị như vậy, anh không thấy lạ sao?”

“Dạ tôi cũng đang cảm thấy rất nghi ngờ ạ. Chứ bình thường tuy nàng nhập tâm vào nhân vật nhưng đọc xong tác phẩm, ngay khi gấp trang bìa sách lại thì nàng quay trở lại với tôi. Vì thế trước nay chưa xảy ra vấn đề gì ạ”

“Thế nhưng tại sao lần này cô ta không quay lại như cũ nhỉ?”

“Dạ lần trước có đám trẻ con đến nhà chơi quậy phá, xé mất nửa quyển sách và cả trang bìa sau luôn. Thành ra nàng cứ thế mà chết đi, không quay trở lại với tôi được. Xin bác sĩ hãy làm gì giúp nàng sống lại với”

Người đàn ông nói xong rồi cúi đầu.

“Tôi hiểu rồi. Đây cũng không phải là chứng bệnh gì gây kinh ngạc lắm đâu. Xin anh hãy yên tâm. Cách chữa trị vô cùng đơn giản. Tuy nhiên, tên quyển sách đó là gì nhỉ?”

Nghe người đàn ông nói tên quyển sách, vị bác sĩ đứng dậy và nói.

“Vừa may là quyển sách này tôi có mua về đây dù chưa đọc. Để tôi lấy cho anh. Mang về nhà rồi, anh hãy cho cô ta đọc tiếp từ chỗ bị ngắt quãng ấy. Khi đọc xong bệnh nhân sẽ hồi phục hoàn toàn thôi”

Và bác sĩ lấy quyển sách trên kệ và đưa cho người đàn ông.

“Hay quá. Trong lúc vội vã nhất thời lo lắng không biết phải làm sao khiến tôi không thể nghĩ ra được điều đơn giản này. Cám ơn bác sĩ nhiều. Xin lỗi đã làm phiền, giờ tôi xin phép về ạ”

Người đàn ông đẩy vợ mình bước ra ngoài cửa.

“Chúc mau bình phục nhé”

Bác sĩ nói rồi khóa cửa, quay trở lại chiếc giường ngủ của mình.

“Thiệt tình, trên đời này lại có người đọc sách chăm chú đến mức thế ư? Đúng là một bệnh nhận lạ lùng. Thôi đi ngủ cái đã”

Chẳng bao lâu sau bác sĩ đã chìm vào giấc ngủ say sưa.

Tuy nhiên một lúc lâu sau điện thoại lại đổ chuông khiến bác sĩ phải thức dậy.

“Gì nữa đây, đêm nay có vẻ mình không được yên thân rồi. Cứ tưởng cuối cùng cũng có thể ngủ ngon vậy mà giờ lại phải thức dậy nữa chứ…”

Bác sĩ uể oải ngồi dậy, áp điện thoại vào tai và giọng nói của người đàn ông lúc nãy vang lên.

“Bác sĩ, xin ông hãy tái khám giúp cho”

“Sao nữa vậy? Tôi nghĩ với quyển sách đó thì bệnh tình của cô ta sẽ khỏi chứ”

“Dạ nhưng mà không được bác sĩ ơi. Dù đã gấp sách lại rồi mà không sao thoát ra khỏi đó được ạ”

“Gì chứ. Dường như đến anh cũng trở nên kỳ lạ đấy. Với phương pháp đó chắc chắn sẽ thành công mà”

“Không đâu bác sĩ ơi, tôi chắc chắn mà. Xin ông hãy đến ngay cho. Hết bao nhiêu tiền chữa trị tôi cũng trả. Cứ như thế này, mãi mà không thoát ra khỏi quyển sách thì vợ tôi sẽ chết mất thôi”

“Chà tình hình gay cấn nhỉ. Được rồi, tôi sẽ đến ngay. Chữa bệnh sai phương pháp tôi phải chịu trách nhiệm mà”

Bác sĩ thay áo và bất đắc dĩ phải đi tái khám.

Khi đến nơi, vị bác sĩ thấy người phụ nữ vẫn tựa vào bàn đọc sách say sưa. Quyển sách đó cũng gần đến trang cuối cùng.

“Sắp đọc xong rồi đấy nhỉ?”

“Dạ nhưng mà đọc mãi không hết bác sĩ ơi. Nàng ta đọc lại quyển sách đến lần thứ ba rồi đấy ạ. Tôi cũng chẳng hiểu vì sao nữa”

Bác sĩ ghé nhìn qua và ngay lập tức phát hiện ra nguyên nhân. Người ta đã đã đánh nhầm số trang cuối quyển sách thành trang đầu tiên. Người phụ nữ đọc đến đó lại quay trở lại đọc từ đầu nên mãi mà không thể khép lại được trang bìa cuối cùng của quyển sách.

Hoàng Long dịch từ nguyên tác Nhật ngữ/ kilala.vn

Shinichi Hoshi (星新一) (1926-1997) là nhà văn chuyên viết truyện khoa học giả tưởng và là người khai phá thể loại truyện cực ngắn Nhật Bản. Ông là bạn thân của họa sĩ truyện tranh nổi tiếng Ozamu Tezuka và bà ngoại ông - Kimiko Kogane - là chị của văn hào Mori Ogai lừng lẫy. Với hơn một ngàn tác phẩm, chủ yếu là truyện khoa học viễn tưởng, Hoshi Shinichi được xem là bậc thầy của thể loại này. Tuy vậy ở Việt Nam hầu như không ai biết đến ông. Đó là điều rất đáng tiếc. Vì vậy, trong số này chúng tôi xin giới thiệu với quý độc giả ba truyện cực ngắn rất thú vị của Hoshi Shin Ichi là “Phương thuốc” (処方), “Chứng bệnh” (症状) và “Trên con đường khuya” (夜の道). Ba truyện này được chúng tôi dịch từ tập truyện ngắn  “Kẹo bòn bon và cơn ác mộng” (ボンボンと悪夢) do Nhà xuất bản Shinchosha tái bản lần thứ 63 năm 2015.

Có thể bạn quan tâm

CÙNG CHUYÊN MỤC

BÀI ĐỌC NHIỀU