Review: Narratage - Thầy mãi là thanh xuân
Bài Hoàng Phượng Vũ / Ảnh: Tổng hợpSep 21, 2018
Tông màu trầm buồn, mạch phim nhẹ nhàng đến ám ảnh, Narratage – Thầy mãi là thanh xuân tựa như bản nhạc dịu dàng mà thấm đẫm buồn thương. Phải chăng nhân sinh một cõi, “cả đời chỉ một lần duy nhất, một tình yêu mãi day dứt không quên”?
Narratage được chuyển thể dựa trên tiểu thuyết cùng tên của nhà văn Shimamoto Rio và được đạo diễn Yukisada Isao khắc họa đầy ấn tượng. Đây được đánh giá là một trong những bộ phim điện ảnh Nhật Bản về tình yêu đáng mong đợi trong năm 2018: đong đầy tình cảm nhưng vẫn mang hơi hướng tâm lý xã hội.
Nội dung phim ẩn chứa nhiều vấn đề xã hội
Phim kể về vòng tình yêu luẩn quẩn giữa ba nhân vật chính: thầy Takashi Hayama - tư vấn viên kiêm giáo viên hướng dẫn tại câu lạc bộ kịch của một trường trung học; Izumi Kudo - học sinh cũ tại câu lạc bộ kịch, nay đã là sinh viên với dự định trở thành một người kiểm duyệt phim và Ono - chàng sinh viên kịch nghệ tài năng, hào hoa. Ba người họ - với ba cách yêu khác nhau, có thể xem là đại diện cho tình yêu điển hình theo từng giai đoạn của từng nhóm xã hội.
Ở thầy Hayama, người ta thấy dáng hình của một người từng trải, tình yêu cũng vì thế mà trưởng thành, bị kiểm soát nhiều bởi lý trí. Yêu đó, cần đó nhưng luôn tỉnh táo điều chỉnh hành vi của mình. Trong khi đó ở hai sinh viên - Izumi và Ono lại là kiểu tình yêu đầy nồng nhiệt của tuổi trẻ. Với Izumi là sự âm thầm dành cả thanh xuân cho một tình yêu không biết trước kết quả; trong khi đó ở Ono là tình yêu cháy bỏng với những ghen tuông, chiếm hữu và phô bày.
Dẫu thế, trong một thời điểm nào đó, chúng ta sẽ bắt gặp hình ảnh thầy Hayama lơ là khỏi những kiểm soát và hành động theo trái tim; một Izumi mạnh mẽ bày tỏ tình cảm; một Ono hối hận trước hành động vô thức của bản thân khiến người yêu tổn thương. Mỗi nhân vật đều có câu chuyện riêng để lý giải cho cách yêu của mình, suy cho cùng họ cũng chỉ là người trong nhân gian, khao khát yêu và được yêu, sẵn lòng sống trọn với cảm xúc riêng có của chính mình.
Tình yêu đặt trong bối cảnh xã hội đầy nhức nhối ấy khiến người ta chợt giật mình. Đó là một xã hội mà nạn ấu dâm, bạo lực học đường, trầm cảm ở tuổi dậy thì dẫn đến tự tử nhiều đến mức báo động. Có cách nào để bảo vệ tình yêu khỏi những nhức nhối ấy? Nghĩ cho cùng chìa khóa cũng đến từ sự sẻ chia. Qua góc khuất tâm hồn của Izumi hay của Yuzuko càng thấy trân trọng hơn những sẻ chia và đồng cảm ở đời. Ngay cả trong tình yêu, thứ người ta cần nhất ở đối phương không phải sự giàu có hay vẻ ngoài, nó chỉ đơn giản là cần một người biết hiểu, biết yêu thương, trân trọng và đồng điệu.
Sự lồng ghép nghệ thuật độc đáo
Narratage chọn cho mình phong cách riêng với nhịp phim chậm, bối cảnh đầy quen thuộc như phòng học, nhà ga, rạp chiếu phim. Nước phim trầm buồn phủ lên khung cảnh hệt như sự giao hòa giữa quá khứ và hiện đại, giữa xã hội rộng lớn và cá nhân nhỏ bé.
Ngay cả trong những phân cảnh nhạy cảm về tình yêu giữa Izumi và Ono, đạo diễn đã dàn dựng đầy khéo léo mà không quá thô tục. Như cảnh hai bàn chân của Izumi và Ono đối nhau, sau đó Izumi nhón chân lên đã ẩn dụ cho hành động tình cảm giữa hai người. Hay cả những cảnh quay tại nhà thầy Hayama hay khu vườn nhà Ono cũng làm bật lên lối kiến trúc đặc trưng nhà ở Nhật Bản. Nhạc phim nhẹ nhàng, chậm rãi như lời tự sự đầy chân thành, như tiếng lòng bao lâu nay mới có dịp được giãi bày.
Điểm sáng của phim phải kể đến là dàn diễn viên đầy kinh nghiệm, ngoại hình ưu tú cùng lối diễn “tròn vai”. Jun Matsumoto (thầy Hayama) dù chênh lệch 10 tuổi so với Arimura Kasumi (Izumi Kudo) nhưng với ngoại hình khá trẻ cũng khiến khán giả không cảm thấy quá khập khiễng cho tình yêu giữa họ. Sakaguchi Kentaro (Ono) là nam diễn viên kiêm người mẫu với gia tài phim tham gia và nhiều giải thưởng lớn (Giải Viện Hàn Lâm Nhật Bản cho người mới đến trong năm). Cuối cùng là Arimura Kasumi - nữ diễn viên 25 tuổi với đôi mắt biết nói, diễn xuất nội tâm được xem là nhân tố thu hút khán giả ra rạp.
Khép lại màn ảnh, người ta sẽ day dứt hoài không thôi về chuyện tình đẹp mà bi thương giữa thầy và trò. Liệu kết thúc là một tương lai tươi sáng hay sẽ là những lưng chừng dở dang? Dẫu thế nào, về phía Izumi vẫn ám ảnh tiếng lòng đầy thổn thức: “Em yêu anh nhiều như cách nó tan vỡ”...