Đối với mọi người, Nhật Bản có thể là nơi lý tưởng để sống, học tập và làm việc. Nhưng đối với bản thân mình, đó là nơi đi để trở về.
Chào mọi người, mình năm nay 24 tuổi, từng là thực tập sinh một năm ngành nhà hàng khách sạn tại Nhật. Cũng đã ngót nghét 6 năm kể từ khi mình bắt đầu đặt bút viết những con chữ tiếng Nhật đầu tiên, và cũng đã ngót nghét ngần ấy năm nuôi ước mơ Nhật, để rồi cuối cùng mình lại nhận ra, nơi đó chẳng bao giờ thuộc về mình.
Mình được đi Nhật theo diện thực tập sinh do tổ chức NPO tài trợ. Cũng giống như bao người khác, mình đã rất kì vọng vào chuyện đi Nhật để kết giao bạn bè và cải thiện bản thân. Trước ngày đi, mình háo hức đến nỗi đã thức trắng đêm, đếm từng phút chờ đến giờ máy bay cất cánh để được tận mắt nhìn thấy nước Nhật mà mình hằng mơ ước. Trong đầu mình lúc đó luôn vẽ lên những bức tranh tuyệt mỹ về Nhật Bản - nơi đáng sống nhất thế giới này.
Thế nhưng, người ta vẫn hay nói, sự thật thường trái ngược với những gì chúng ta vẽ vời. Nơi mình đến là thành phố Matsuyama, tỉnh Ehime thuộc đảo Shikoku, miền nam nước Nhật. Tuy là thành phố nhưng nơi đây là vùng quê nên cũng không náo nhiệt như ở những thành phố lớn Tokyo hay Osaka. Nhưng không sao, bản thân mình dễ thích nghi, ở đâu mình cũng có thể sống rất tốt và thoải mái.
Ba ngày đầu tiên khi mới đặt chân đến Nhật Bản, người của tổ chức NPO dẫn bọn mình đi mua sắm tất cả các dụng cụ cần thiết cho cuộc sống hằng ngày, dạy cho bọn mình những kiến thức cơ bản về phân loại rác thải, cách sử dụng xe điện và mở thẻ ngân hàng,... Lúc đó, mình nghĩ quả đúng là người Nhật, luôn luôn chu đáo.
Đến ngày thứ tư, bọn mình được dẫn đến khách sạn thực tập. Đó là một khách sạn truyền thống kiểu Nhật nổi tiếng bậc nhất vùng. Mình đã rất ngạc nhiên bởi vì nó thực sự đẹp và sang trọng. Bọn mình học việc trong vòng một tuần, sau đó được phân công về các bộ phận để làm việc. Và mọi chuyện bắt đầu từ đó.
Khi ở Việt Nam, mình học đến trình độ N2, thế nhưng khi nói chuyện trực tiếp với người Nhật, họ thường dùng ngôn ngữ địa phương nên cũng có nhiều lúc mình khó nắm bắt được họ muốn nói gì. Khi mình hỏi lại, nếu gặp người dễ tính thì họ sẽ vui vẻ giải thích, còn nếu không may gặp người khó tính, họ sẽ không vui và tự làm lấy chứ không hướng dẫn lại cho mình. Thế nhưng, về vấn đề này, sau nhiều lần bị tỏ ra khó chịu, mình đã cố gắng học ngôn ngữ địa phương nên sau này sự việc tương tự không còn xảy ra nữa.
Dần dần, mình quen việc hơn, cũng hòa đồng với mọi người hơn và bắt đầu cảm thấy thoải mái hơn với cuộc sống ở đó, bắt đầu nghĩ đến việc tương lai mình muốn sống và làm việc tại đất nước này. Và rồi bản thân mình dần quên rằng, một bộ phận người Nhật không thích người ngoại quốc, đặc biệt là người Việt Nam. Và một việc không hay đã xảy ra với mình.
Hôm đó, mình làm việc tại bộ phận nhà hàng của khách sạn. Như thường lệ, mình bưng món ăn ra cho khách. Đó là một bác người Nhật tầm bảy mươi tuổi, bác nhờ mình lấy đậu natto. Khi mình mang đến thì bác hỏi mình rằng ở Việt Nam có natto không. Mình cũng ngạc nhiên vì bác ấy biết mình là người Việt Nam. Mình cũng vui vẻ trả lời là “Dạ không ạ”, và hỏi thêm: “Sao bác lại biết cháu là người Việt ạ?”. Ông bác nhìn mình cười khẩy rồi trả lời, và câu nói đó đã ám ảnh mình đến tận bây giờ: “Nhìn bọn mày là toát lên cái mùi Việt Nam rồi.” Mình thực sự rất sốc.
Mình đứng như trời trồng và không biết phải phản ứng ra sao thì cô quản lý người Nhật đứng gần đó quay qua khều vai mình bảo mình đi vào trong đi để bác đó cho cô tiếp. Mình cũng lặng lẽ đi vào, thực sự lúc đó rất buồn vì từ trước tới giờ mình chưa bao giờ nghĩ bản thân là người Việt sẽ bị người khác xem thường đến vậy.
Sau đợt đó thì thỉnh thoảng cũng có vài việc tương tự xảy ra với bản thân mình và bạn của mình, nhưng rồi bọn mình cũng quen, chỉ chăm chăm làm tốt công việc được giao và học tập. Nếu gặp khách nào không thích người Việt tiếp thì bọn mình nhờ đến người Nhật. Cuộc sống của mình bắt đầu vào một guồng quay cơ bản là đi học, đi làm và về nhà. Không giao thiệp với ai vì căn bản bọn mình có giờ làm việc khác nhau, còn người Nhật thì rất khó để kết thân với họ.
Đến một ngày, mình thực sự quá tải và kiệt sức. Mình còn nhớ như in chiều mùa đông hôm đó, trời lạnh run người, mình bị quản lí mắng vì làm sai chỉ thị (mình nhận lỗi thuộc về mình). Vừa bước ra khỏi khách sạn để về nhà sau một ngày trượt dài trong sự mệt mỏi và thất vọng về bản thân, bỗng điện thoại mình kêu lên tiếng tin nhắn zalo. Bật máy lên mới thấy mẹ mình gửi cho mình một dòng tin:
“Con gái, bên đó lo tốt cho bản thân nhé! Ba mày đọc báo kêu là bên đó lạnh lắm đó. Coi chừng cảm lạnh.”
Một dòng tin đơn giản như thế mà khiến mình khóc suốt đường về nhà. Mình chợt nhận ra rằng, trên thế giới này không ai lo cho mình bằng gia đình. Cho dù mình có lớn bao nhiêu đi chăng nữa, hay mình có bôn ba bất kì nơi nào thì nơi luôn chào đón mình chính là nhà. Và nhà chính là nơi có gia đình.
“Con không sao, ba mẹ an tâm. Bên này con sống tốt lắm.” mình trả lời tin nhắn của mẹ.
“Ráng đi, nếu được thì ở bên đó làm luôn cho có tương lai.” mẹ nhắn lại.
“Không, con sẽ về Việt Nam!” mình trả lời mẹ. Kể từ hôm đó mình đã quyết định về Việt Nam làm việc.
Bài viết này của mình không nhằm nêu lên những khía cạnh xấu ở Nhật. Ở đâu cũng vậy, có người tốt cũng sẽ có người xấu. Điển hình là những đồng nghiệp làm chung, họ rất nhiệt tình giúp đỡ bọn mình trong công việc. Hoặc có lần mình để quên điện thoại trên tàu điện và nhân viên đã trả lại cho mình. Ngoài ra, nước Nhật rất sạch sẽ và cảnh vật thực sự đẹp đến mê người. Mình chỉ đơn giản muốn gửi đến các bạn những suy nghĩ của mình về đất nước Nhật trong thời gian bản thân sống và làm việc tại đây.
Và cũng cảm ơn đất nước mặt trời mọc đã giúp mình nhận ra giá trị lớn nhất của cuộc đời mình chính là gia đình. Đối với mình, gia đình là trên hết nên mình chọn về Việt Nam, còn đối với người khác, nếu Nhật Bản là nơi lý tưởng của họ, mình tin chắc họ sẽ sống rất tốt ở nơi đó.
kilala.vn