Review Cô gái trong nắng: “Vì đó là mối tình đầu”

Bài: Nhựt TrangDec 20, 2017

“Nếu không có cuộc hội ngộ tình cờ sau mười năm này, có lẽ cho đến cuối đời tôi sẽ không thể gặp lại được Mao”.

Thanh xuân tươi đẹp của mỗi con người có lẽ bắt đầu từ thời cắp sách. Khi những tình cảm non nớt đầu tiên chớm nở như cánh hoa anh đào e ấp đầu xuân, cảm nhận được những đợt sóng lòng ồn ả khi nhìn thấy ánh mắt của ai đó, khi nghe giọng nói ngọt ngào của ai đó.

Review cô gái trong nắngCô gái trong nắng. (Ảnh: gakumonsusume.wordpress.com)

Câu chuyện bắt đầu một cách nhẹ nhàng như cái chạm đầy nâng niu của bình minh lên những giọt sương buổi sớm. Tình cảm ban đầu cũng thuần khiết và sáng ngần như thế, đẹp đến nao lòng. Nhưng càng vào sâu câu chuyện, có điều gì đó khiến tôi phải tò mò về mối quan hệ giữa hai con người ấy, về những bí mật của tuổi trẻ, về những góc khuất sâu trong tâm hồn mỗi người.

Giữa những trang viết về hiện thực thô ráp, tác giả lại phả vào đó hơi thở của quá khứ, của những hồn nhiên ngày bé, của những ngày đi học với đầy lời miệt thị, chỉ vì Mao là “đệ nhất bã đậu”, chỉ vì Kousuke là “đứa trẻ mất kiểm soát”. Để rồi, “hai đứa trẻ vụng về nuôi dưỡng tình yêu”- Mao và Kousuke, giữa sự chênh vênh và cô đơn, họ đã đến với nhau như những “người tình định mệnh”.

Review Cô gái trong nắng

Mao và Kousuke trong phim “Cô gái mặt trời” được chuyển thể từ sách. (Ảnh: toho global site)

“Hai cô cậu cấp II ngày nào giờ đang sát cánh bên nhau, cuộc đời đúng là chẳng biết được nhỉ?”. Hiện thực và quá khứ cứ thế song hành trong suốt câu chuyện của đôi bạn trẻ, từ những buổi hẹn hò sau lần tái ngộ đến quyết định “trốn nhà để cưới”, và cuộc sống hôn nhân hạnh phúc trong căn phòng kiểu Nhật đầy nắng ấm. Cảm nhận điều đó, thấy trái tim bình yên đến lạ. Mặc kệ những guồng quay tất bật ngoài kia, chỉ cần vừa về đến nhà, đã thấy bóng lưng quen thuộc đang loay hoay trong bếp và ngân nga giai điệu quen thuộc Wouldn't It Be Nice - Thật tuyệt phải không?, đúng rồi, cuộc sống này chỉ cần những điều giản đơn như thế.

“Quãng thời gian hạnh phúc bên nhau
Giá như nụ hôn này kéo dài mãi mãi
Thật tuyệt phải không
Những gì chúng ta đã mơ, đã cầu nguyện, đã ao ước, đã hy vọng
Biết đâu sẽ thành hiện thực
Chẳng có gì mà ta không làm được
Nếu cưới nhau, chúng ta nhất định sẽ hạnh phúc
Thật tuyệt phải không” (Wouldn't It Be Nice- The Beach Boys)

Nửa sau câu chuyện là bầu không khí đen tối bao trùm mái ấm ấy, bởi những thay đổi lạ thường, những bí mật giấu kín của Mao - cô con gái được nhận nuôi, không có ý thức thời thơ ấu cùng với lời đồn “khỏa thân đi ngoài phố trong đêm”.

Khi tất cả được hé mở cũng là thời khắc chia ly. Điềm báo ấy đã xuất hiện trong lời nói của mẹ Mao, trong suy nghĩ của Kousuke và trong buổi tối cuối cùng của hai người. Chỉ là, cứ ngỡ đó là những lời vu vơ, cứ ngỡ sẽ bên nhau mãi mãi.

“Đến tận bây giờ, thỉnh thoảng nước mắt tôi vẫn tự động trào ra.... Tay tôi tìm kiếm hơi ấm trong vô thức, nhưng mỗi khi nhớ ra chẳng còn nữa bàn tay mà chỉ cần chạm vào sẽ nắm tay tôi lại ấy, tôi thấy buồn vô hạn”.

Khi biết Mao đã nỗ lực thế nào để gặp lại Kousuke, “hệt như lần chúng tôi gặp nhau cách đây mười ba năm ở công viên bạch quả”, dù là trong một hình hài khác, trái tim tôi như thắt lại. Tôi chưa từng nghĩ mình sẽ khóc khi đọc một cuốn sách. Nhưng nước mắt đã rơi lúc nào không biết, khi Kousuke mất đi người mình yêu thương nhất, cảm giác trống vắng đến ngợp thở ấy, ai đã trải qua mới có thể hiểu được.

Review Cô gái trong nắng“Cô gái trong nắng”, hệt như cái tên của nó, nhẹ nhàng như một tia nắng sớm mai. (Ảnh: toho global site)

Không biết có nên xem đây là một kết thúc có hậu hay không, bởi nó vẫn làm tôi day dứt khó tả. Có người cho rằng đây là một kết thúc đẹp, bởi họ tin tưởng mọi chuyện sẽ ổn, Kousuke sẽ có một bước tiến mới. Nhưng với tôi, vẫn hy vọng ở một kết thúc khác, một cuộc hạnh ngộ đúng nghĩa giữa những NGƯỜI có tình, nhờ vào một phép màu nào đó.

“Cô gái trong nắng”, hệt như cái tên của nó, nhẹ nhàng như một tia nắng sớm mai. Cũng như những tác phẩm văn học Nhật Bản khác, tác phẩm này xuất hiện những tình tiết kỳ ảo, vô lý đến khó tin. Tuy nhiên, với cách kể chuyện tài tình của Koshigaya Osamu, những tình tiết ấy lại hòa quyện vào mạch truyện một cách bình dị và thân quen, như thể đó là một điều tất yếu.

Đóng lại quyển sách, trong tôi, Mao và Kousuke không đơn thuần là mối tình đầu, mà đây là mối tình khắc cốt ghi tâm. Tôi vẫn nhớ câu nói của Kousuke ở cuối truyện “Mao, em ăn con Brian đúng không?”. Điều nay chứng minh tình yêu của Kousuke dành cho Mao. Vì dù có thế nào, Mao vẫn là Mao.

Nhựt Trang/ kilala.vn


Có thể bạn quan tâm

CÙNG CHUYÊN MỤC

BÀI ĐỌC NHIỀU